Để xử lý được khối rác
khổng lồ trên, các cơ quan chức năng bắt buộc phải ứng dụng một số công
nghệ xử lý mới, hiện đại hơn nhưng như vậy thì giá thành cũng cao hơn
rất nhiều. Do vậy, để giảm áp lực gia tăng chi phí xử lý chất thải,
trước mắt cần triển khai thực hiện các chương trình nhằm khuyến khích cơ
sở, tổ chức, cá nhân giảm lượng chất thải phát sinh.
Kinh
nghiệm từ nhiều nước cho thấy, có thể giảm đáng kể lượng phát sinh chất
thải bằng cách nâng cao nhận thức và tạo các cơ chế khuyến khích về
kinh tế và các cơ chế khen thưởng khác. Nếu giảm được 10% lượng phát
sinh chất thải thì có thể sẽ tiết kiệm được hơn 330 tỉ đồng mỗi năm cho
việc tiêu hủy. Tuy nhiên, để làm được việc này lại không dễ dàng gì.
Ông
Nguyễn Thanh Sơn, Phó Giám đốc Công ty TNHH MTV Môi trường Đô thị
TP.HCM cho biết, sản xuất sạch hơn đã được áp dụng tại nước ta hơn 10
năm qua. Đây được xem là giải pháp hiệu quả giúp giảm đáng kể lượng chất
thải phát sinh trong hoạt động sản xuất công nghiệp. Song cái khó không
phải là công nghệ mà chính là nhận thức của chủ doanh nghiệp. Nhiều
doanh nghiệp cho rằng, thủ tục tư vấn và vay vốn để ứng dụng giải pháp
sản xuất sạch hơn quá phức tạp, nhiêu khê. Hơn nữa, đa số doanh nghiệp
đang hoạt động ổn định, việc thay mới thiết bị sản xuất sẽ khiến cho
hoạt động của họ bị ngưng trệ, ảnh hưởng đến kế hoạch sản xuất nên ngại
thực hiện.
Tại
TP.HCM, từ năm 2006, đã triển khai thí điểm chương trình thí điểm phân
loại rác tại nguồn ở 6 quận huyện trên địa bàn thành phố. Thế nhưng, sau
3 năm thực hiện, kết quả được đánh giá là chỉ đạt 25%. Hiện thành phố
đang cho triển khai lại chương trình này nhưng chỉ giới hạn phạm vi thực
hiện tại một số khu dân cư có trình độ dân trí cao, quy hoạch ổn định
hoặc tại trung tâm thương mại, siêu thị. Hà Nội từ năm 2010 đã bắt đầu
thí điểm thực hiện phân loại rác tại nguồn nhưng hiệu quả thực tế rất
kém. Nhìn sang các nước khác như Nhật Bản, công tác phân loại rác tại nguồn rất tốt. Các
gia đình Nhật Bản đã phân loại chất thải thành 3 loại riêng biệt và cho
vào 3 túi với màu sắc khác nhau theo quy định: Rác hữu cơ, rác vô cơ,
giấy, vải, thủy tinh, rác kim loại. Rác hữu cơ được đưa đến nhà máy xử
lý rác thải để sản xuất phân vi sinh. Các loại rác còn lại: giấy, vải,
thủy tinh, kim loại,... đều được đưa đến cơ sở tái chế hàng hóa. Tại
đây, rác được đưa đến hầm ủ có nắp đậy và được chảy trong một dòng nước
có thổi khí rất mạnh vào các chất hữu cơ và phân giải chúng một cách
triệt để. Sau quá trình xử lý đó, rác chỉ còn như một hạt cát mịn và
nước thải giảm ô nhiễm. Các cặn rác không còn mùi sẽ được đem nén thành
các viên gạch lát vỉa hè rất xốp, chúng có tác dụng hút nước khi trời
mưa. Để làm được điều này ngay từ đầu họ đã chú trọng tới công tác tuyên
truyền và những có những chính sách cứng rắn.
Thiết
nghĩ, ngay từ bây giờ, Việt Nam cần tạo ra nhiều chính sách kinh tế để
khuyến khích hơn nữa cho mọi đối tượng xã hội giảm lượng chất thải phát
sinh. Trong đó, tập trung sửa đổi những thủ tục hành chính nhiêu khê
liên quan đến hỗ trợ doanh nghiệp sản xuất phát triển xanh hơn, sạch
hơn; cần có chính sách hỗ trợ thông tin có tính ưu tiên kích cầu cho sản
phẩm của các doanh nghiệp sản xuất sạch hơn.
Còn
về phía người dân, nên kết hợp chính sách khen thưởng và xử phạt trong
trường hợp họ thực hiện tốt hoặc không thực hiện biện pháp phân loại
chất thải tại nguồn.
Linh Chi (Theo monre.gov.vn)